Chiều hôm ấy đôi ta cùng dạo mát
Tay trong tay nhìn đường phố lại qua
Nhìn em yêu sao duyên dáng mặn mà
Anh khẽ hỏi "Thế nào là hạnh phúc?"
Em nghiêng đầu và mỉm cười khẽ đáp:
Hạnh phúc như là: "Một cái chăn bông
Một người kéo thì người kia sẽ lạnh
Phải vì nhau thì hạnh phúc chan hòa"
Còn theo anh: "Hạnh phúc là gì nhỉ...?"
Theo anh thì: "Hạnh phúc chính là em"
Vì bên em lúc nào anh cũng vậy
Yêu đời hơn và làm việc hăng say
Anh sạo quá làm sao em tin được
Nói rằng "em" nhưng ai biết em nào?
Ghen như vầy anh biết nói làm sao
Thì thôi nhé anh đền cho câu chuyện
Chuyện kể rằng:
Có một người mãi đi tìm "hạnh phúc"
Nơi phương trời xa thẳm mờ sương
Một mình anh trên muôn dặm nẻo đường
Và ngơi nghỉ khi hoàng hôn khuất bóng
Một ngày kia anh gặp một ông lão
Râu bạc phơ và tóc trắng tựa mây
Ông lão hỏi: "Con đi về đâu vậy?"
Anh trả lời: "Tìm hạnh phúc đời con"
Mặt ông lão bỗng u buồn ảo não
Mắt nhìn về phía thăm thẳm trời xa
Nơi xa kia có phải chốn quê nhà
Vì hoài vọng lão rời xa nơi ấy
Và quay sang lão nhìn anh nói khẽ
"Đừng kiếm tìm, nó không được đâu con
Vì chẳng phải khi tiền tài danh vọng
Bao quanh mình là có "hạnh phúc" đâu
Tóc lão đen giờ đã hoá bạc màu
Vì mơ tưởng một bóng hồng kiều diễm
Kể từ đó lão bắt đầu tìm kiếm
Một dáng hình trong tâm trí lão mơ
Đi thật xa giống con tựa bây giờ
Khi thân thể đã rã rời mệt mỏi
Và trong mơ kỉ niệm xưa vẫy gọi
Anh yêu ơi sao chẳng chịu quay về
Sau cơn mê lão bắt đầu bừng tỉnh
Lòng bàng hoàng vội vượt suối trèo non
Về làm sao khi thân thể mỏi mòn
Quê nhà đó chỉ còn là ao ước
Và cuộc đời không thể nào nói trước
Xa rời rồi ta mới thấy dấu yêu
Cũng đừng mong bên sắc đẹp yêu kiều
Là có được niềm vui và hạnh phúc
"Sông có khúc và con người có lúc"
Phải yêu thương trong hiện tại cuộc đời
Nghe đến đây mắt anh lệ tuôn rơi
Từ giã lão anh lên đường trở lại
Em thấy không giữa dòng đời ngang trái
Anh đâu tìm "hạnh phúc" tận trời xa
Bên em yêu duyên dáng thật thà
Và như vậy với anh là "hạnh phúc
c0n nua
Dưới ánh trăng tràn đầy hy vọng
Trong cuộc đời này em nguyện chỉ yêu anh
Anh có biết tình em là vạn kiếp
Dẫu biết rằng ta vẫn phải xa
Ở trong em,anh là người yêu duy nhất
Cả cuộc đời,lẫn mãi mãi về sau.
Em vẫn biết anh phong trần tay trắng
Vẫn yêu anh với mối tình đầu
Dù mai đây đời bạc thay đen trắng
Em vẫn nhớ hoài hình bóng anh thôi
Anh đứng đó mà lòng em xao xuyến
Anh đi rồi em cảm thấy bơ vơ.:p
Đối diện anh em muốn nói thật nhiều
Rồi thơ thẩn chìm trong yên lặng
Anh có biết em nhìn anh tha thiết
Nhìn anh rồi để nhớ để thương
Rồi một mình lặng lẽ suy tư
Em chỉ biết yêu anh không tưởng tượng.
Một ngày vắng anh thời gian như lắng đọng
Em tưởng tượng chìm trong vực thẳm âm u
Ngồi một mình em nghe lòng ngất lịm
Lòng bâng khuâng em mới biết đã "Yêu Anh".
C0n nua
Dưới ánh trăng tràn đầy hy vọng
Trong cuộc đời này em nguyện chỉ yêu anh
Anh có biết tình em là vạn kiếp
Dẫu biết rằng ta vẫn phải xa
Ở trong em,anh là người yêu duy nhất
Cả cuộc đời,lẫn mãi mãi về sau.
Em vẫn biết anh phong trần tay trắng
Vẫn yêu anh với mối tình đầu
Dù mai đây đời bạc thay đen trắng
Em vẫn nhớ hoài hình bóng anh thôi
Anh đứng đó mà lòng em xao xuyến
Anh đi rồi em cảm thấy bơ vơ
Đối diện anh em muốn nói thật nhiều
Rồi thơ thẩn chìm trong yên lặng
Anh có biết em nhìn anh tha thiết
Nhìn anh rồi để nhớ để thương
Rồi một mình lặng lẽ suy tư
Em chỉ biết yêu anh không tưởng tượng
Một ngày vắng anh thời gian như lắng đọng
Em tưởng tượng chìm trong vực thẳm âm u
Ngồi một mình em nghe lòng ngất lịm
Lòng bâng khuâng em mới biết đã "Yêu Anh".
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Ngiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh
Trái tim đa mang trở tình yêu chòng chành
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em ngẹn lòng khi thốt gọi thành tên.